Showing posts with label thiên tài. Show all posts
Showing posts with label thiên tài. Show all posts

Saturday, October 25, 2014

Cần phải thông minh bao nhiêu để thành công?

Điều gì dẫn đến một thiên tài sáng tạo? Liệu Picasso và Mozart có sử dụng trí thông minh siêu phàm của họ để tạo ra những tác phẩm vĩ đại hay không? 
Một câu hỏi tương tự là…

Cần phải thông minh bao nhiêu để trở thành một doanh nhân thành công? Cần phải trải qua bao nhiêu khóa huấn luyện để trở thành một vận động viên thành công? Hay chương trình giảm cân hoàn hảo nào cần để đốt cháy được năng lượng trong cơ thể?

Đây là những câu hỏi mà chúng ta thường ít khi thắc mắc nhưng lại luôn tin tưởng và hành động theo rất nhiều cách khác nhau. Chúng ta thường nghĩ lý do không thành công là bởi không tìm ra chiến lược chính xác hoặc bởi chúng ta không sinh ra với những tài năng vượt trội.

Điều này có thể là sự thật. Hoặc có thể nằm ở một trong những vấn đề được nêu dưới đây:

Những manh mối

Vào năm 1921, có một nhà tâm lý học đến từ Đại học Stanford có tên là Lewis Terman đã thực hiện nhiệm vụ nghiên cứu không giống với bất kỳ nghiên cứu nào trước đó.

Terman bắt đầu tìm kiếm 1.000 sinh viên thông minh nhất tại California (Mỹ) đạt cấp 3 và cấp 8 trong thang đo chỉ số IQ. Sau rất nhiều lần kiểm tra và nghiên cứu, Terman thu thập được mẫu cuối cùng gồm 856 sinh viên nam và 672 nữ. Những đứa trẻ này được gọi là “The Termites”.

Terman và các cộng sự bắt đầu kiểm tra các sinh viên này bằng rất nhiều cách. Họ theo dõi IQ, thống kê xem bao nhiêu quyển sách các sinh viên có tại nhà, xem xét lịch sử bệnh lý của từng người và rất nhiều cách khác nữa. Tuy nhiên, đây chỉ là những bước bắt đầu.
Vậy điều gì khiến nghiên cứu của Terman trở thành độc nhất? Đó là bởi đây là nghiên cứu theo chiều dọc đầu tiên được thực hiện, nghĩa là Terman tiếp tục theo dõi và kiểm trả những đối tượng nghiên cứu trong nhiều năm sau đó.

Nghiên cứu hiện tại nổi tiếng với tên gọi “Genetic Studies of Genius”, thu thập dữ liệu từ những sinh viên thông qua toàn bộ cuộc sống của họ. Terman thu thập thêm dữ liệu vào những năm 1928, 1936, 1940, 1945, 1950 và 1955. Sau khi Terman chết vào năm 1956, các đồng nghiệp của ông ấy tiếp tục theo dõi The Termites vào năm 1960, 1972, 1977, 1982 và 1986.

Tổng kết lại, nghiên cứu bắt đầu với một nhóm sinh viên thông minh nhất trong toàn bang California và sau đó theo dõi thành công của họ trong suốt cuộc sống. Vài thập kỷ sau đó, các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra một số điều hết sức thú vị.

Lý thuyết ngưỡng

Khám phá đáng ngạc nhiên nhất đến từ nghiên cứu của Terman được miêu tả: “Mặc dù nhiều người tiếp tục đánh đồng sự thông minh với thiên tài, một kết luận quan trọng của Terman cho thấy có chỉ số IQ cao không đồng nghĩa với việc có chỉ số sáng tạo cao”. Những nghiên cứu tiếp theo bởi các nhà nghiên cứu khác đã củng cố thêm kết luận của Terman, dẫn tới “lý thuyết ngưỡng”.

Lý thuyết này cho rằng ở mức cao hơn mức hiện tại, sự thông minh không có nhiều ảnh hưởng tới sự sáng tạo. Hầu hết những người sáng tạo đều khá thông minh nhưng họ không phải bắt buộc thông minh, ít nhất là theo sự đo lường bởi bài kiểm tra sự thông minh thông thường. “Một người có chỉ số thông minh 120 cho thấy họ rất thông minh nhưng không thể kết luận họ là một tiên tài sáng tạo”.

Hãy nhớ tới câu hỏi ban đầu của bài báo là: “Liệu Picasso và Mozart có sử dụng trí thông minh siêu phàm để tạo ra những kiệt tác hay không?”.

Theo như “Lý thuyết ngưỡng” thì câu trả lời dường như là không. Đứng trong top 1% những người thông minh nhất không tương quan với sự sáng tạo tuyệt vời. Hơn thế, có một ngưỡng tối thiểu của sự thông minh mà bạn cần có và sau đó bạn cần tiếp tục luyện tập và phát triển các kỹ năng.

Lý thuyết ngưỡng xuất hiện hàng ngày trong cuộc sống

Nếu nhìn quanh, bạn sẽ thấy “Lý thuyết ngưỡng” áp dụng trong rất nhiều phần của cuộc sống. Thành công hiếm khi đơn giản như chúng ta vẫn nói là “chỉ cần chăm chỉ là đủ”. Có một nguyên tắc cơ bản: Có một ngưỡng tối thiểu về năng lực mà bạn cần để phát triển trong bất kỳ nỗ lực nào.

Sau cùng, sự khác biệt giữa những người chăm chú vào công việc và những người bị phân tâm. Một khi bạn đã nắm bắt được những điều cơ bản phải làm, nó sẽ trở nên phù hợp để làm những điều đúng đắn thường xuyên hơn. Một khi bạn hiểu những nguyên tắc cơ bản, nó sẽ trở thành thói quen.
 Theo Infonet

Tuesday, September 23, 2014

Monday, September 15, 2014

Tại sao bạn không bao giờ có thể đầu tư được như Warren Buffett?

Bất kỳ ai cũng có thể đầu tư vào những cổ phiếu không mấy hấp dẫn theo phong cách Warren Buffett. Nhưng không phải ai cũng có thể đi vay với lãi suất rẻ như Buffett và Berkshire Hathaway. 
Warren Buffett được cho là nhà đầu tư vĩ đại nhất của mọi thời đại. 


Không giống như một số nhà đầu tư nổi tiếng khác, những người vút cánh bay qua bức tường rào rủi ro- lợi nhuận và tăng tốc chạy nước rút mỗi lần đầu tư, Buffett được biết đến với mức lợi nhuận có biên độ dao động thấp trong khoảng thời gian rất dài.

Trong một bài viết trên tạp chí nghiên cứu kinh tế NBRE chỉ ra rằng, những mức lợi nhuận của Buffett dường như không phải may mắn cũng hay phép thuật gì, mà đúng hơn đó là phần thưởng đối với việc sử dụng đòn bẩy kết hợp với sự tập trung đầu tư vào những cổ phiếu rẻ, an toàn và có chất lượng." 

Hay nói cách khác, Warren Buffett mua cổ phiếu được nhiều người cho rằng không mấy hấp dẫn nhưng có sự ổn định, lợi tức thấp nhưng ông khuếch đại những mức lợi tức này bằng cách đặt cược với tiền vay. 

Trong bài nghiên cứu có tiêu đề Buffett’s Alpha của Andrea Frazzini, David Kabiller và Lasse Pedersen thuộc khoa kinh tế thuộc đại học Yale, 3 tác giả này cho biết: "Chúng tôi ước tính tỷ lệ đòn bẩy trung bình của Buffett là khoảng 1,6: 1 (tỷ lệ tổng vốn chủ sở hữu, nợ, bảo hiểm thả nổi so với vốn chủ sở hữu)

Vậy bạn có thể sao chép chiến lược đầu tư của Buffett? 

Câu trả lời ngắn gọn là có và không. 

Bất kỳ ai cũng có thể đầu tư vào những cổ phiếu không mấy hấp dẫn theo phong cách Warren Buffett. Nhưng không phải ai cũng có thể đi vay với lãi suất rẻ như Buffett và Berkshire Hathaway. 

Nhóm tác giả này đã xác định ít nhất có 4 lý do giải thích tại sao Buffett có thể đi vay với mức chi phí rẻ đến như vậy:

Ngoài việc cân nhắc mức độ đòn bẩy của Buffett, đó cũng là điều thú vị khi xem xét các nguồn tài trợ công cụ đòn bẩy của tỷ phú này bao gồm các điều khoản và chi phí của chúng. Khoản nợ của Berkshire được hưởng lợi nhờ việc được xếp hạng cao, thường ở mức AAA từ năm 1989 đến năm 2009. Đây là một minh họa về việc đi vay chi phí tài chính thấp đem lại lợi ích cho Buffett: năm 2002, lần đầu tiên Berkshire phát hành một loại tín phiếu cấp cao có bảo đảm với mức lãi suất âm. 

Ngoài ra đòn bẩy tài chính của Bershire cũng khá đặc biết xuất phát từ các khoản kinh doanh bảo hiểm thả nổi của tập đoàn này. Việc thu trước phí bảo hiểm và sau đó trả lãi thành một khoản được đa dạng hóa cũng được xem xét như một khoản vay. 

Thống kê từ nghiên cứu này cho thấy chi phí ước tính trung bình hàng năm đối với những khoản bảo hiểm của Berkshire chỉ là 2,2%, thấp hơn 3 điểm phần trăm so với lãi suất trung bình trái phiếu T-bill do chính phủ phát hành. Từ đó, chi phí bảo hiểm thấp và hoạt động kinh doanh tái bảo hiểm của Berkshire đã cho Warren Buffett lợi thế đáng kể trong việc tiếp cận đặc trưng để có đòn bẩy giá rẻ và dài hạn. Theo ước tính của 3 tác giả, 36% các tài sản nợ của Berkshire gồm các bảo hiểm thả nổi trên mức trung bình.
Tại sao bạn không bao giờ có thể đầu tư được như Warren Buffett? (1)
Nguồn: Buffett’s Alpha, tác giả: Andrea Frazzini, David Kabiller và Lasse Pedersen 

Dựa trên các dữ liệu bảng cân đối kế toán, Berkshire cũng xuất hiện một phần tài trợ tài chính đến từ việc chi tiêu vốn bằng cách dùng tiết kiệm thuế từ khấu hao nhanh tài sản, máy móc thiết bị theo quy định theo quy định của IRS. Ví dụ, Berkshire báo cáo có khoản tài sản nợ hoãn thuế (DTL) 28 tỷ USD trong năm 2011. Đẩy nhanh khấu hao cũng tương tự như một khoản vay không lãi suất có ý nghĩa với Berkshire: thứ nhất Berkshire thích tiết kiệm thuế sớm hơn so với việc không thực hiện điều đó, thứ hai số tiền thuế khi được trả trong tương lai cũng giống như các khoản tiết kiệm sớm (nghĩa vụ thuế không tính lãi tích lũy hay lãi gộp).

Những tài sản nợ còn lại của Berkshire bao gồm các khoản phải trả và công cụ nợ hợp đồng chứng khoán phái sinh. Berkshire từng bán được một số lượng lớn hợp đồng phái sinh, bao gồm cả quyền chọn chỉ số trên một số cổ phiếu lớn, đặc biệt là quyền chọn bán, và nghĩa vụ bảo lãnh tín chấp vỡ nợ. Berkshire cho biết: 

Chúng tôi đã nhận được những phần bù rủi ro từ các hợp đồng này đầy đủ vào ngày hợp đồng thành lập… Chỉ với một số ngoại lệ hữu hạn, những quyền chọn bán chỉ số và những hợp đồng tín chấp vỡ nợ không có tài sản đảm bảo không thay đổi về gái trị nội tại hay giá trị thực của hợp đồng hay làm hạ xếp hạng tín dụng của Berkshire. - Trích báo cáo thường niên Berkshire Hathaway Inc., năm 2011. 

Do đó, doanh thu từ việc bán các công cụ phái sinh của Bershire có ý nghĩa về 2 mặt: như là một nguồn tài chính và là một nguồn thu nhập khi các công cụ này có xu hướng trở nên đắt đỏ (Frazzini và Pedersen (2012)). Frazzini và Pedersen (2012) cho thấy các nhà đầu tư hoặc là không thể hoặc không muốn sử dụng đòn bẩy sẽ trả tiền phần bù cho công cụ được nhúng đòn bẩy, hợp đồng quyền chọn và ETFs dụng đòn bẩy. Do đó, Buffett có thể thu lợi lợi nhuận bằng cách cung cấp chúng như cách ông có khả năng tiếp cận đặc trưng với nguồn cho tài chính ổn định và rẻ. 

Vì vậy, trừ khi bạn có một tập đoàn bảo hiểm hàng tỉ đô với mức xếp hạng AAA còn không bạn sẽ không có khả năng để đầu tư được như Warren Buffett.

Sunday, September 14, 2014

Lịch sinh hoạt của các thiên tài

Các bộ óc của những người sáng tạo, những nghệ sĩ vĩ đại có suy nghĩ và lập trình khiến họ sinh hoạt rất khác nhau. 


Các bộ óc của những người sáng tạo, những nghệ sĩ vĩ đại có suy nghĩ và lập trình khiến họ sinh hoạt rất khác nhau. Khám phá ban đầu về nhịp sống của các nghệ sĩ, nhà văn và nhạc sĩ lớn cho thấy các thói quen, sinh hoạt và làm việc hàng ngày của họ không ai giống ai.
 Nếu như Pablo Picasso đi ngủ lúc 2g đêm và chào ngày mới lúc 11g trưa thì Honorre’ de Balzac lên giường ngủ lúc 6g tối và chào bình minh lúc 1g đêm. Ông ngủ trưa vào lúc 8-10g sáng.


Franz Kafka ngủ lúc 6-8g sáng và 3-7g chiều. Haruki Murakami ngủ từ 9g tối tới 4g sáng. Beethoven ngủ từ 9g tối đến 6g sáng, ông thức dậy và uống một tách cà phê có đúng 60 hạt cà phê sau đó làm việc một mạch từ 6g sáng tới 2g chiều. Tuy nhiên, số đông trong họ đều có tật thức khuya và họ cũng không ngủ trưa.

“Khi tôi hoàn toàn với bản thân mình, trọn vẹn một mình … hay trong suốt đêm khi mà tôi không thể ngủ, đó là những khi ý tưởng của tôi chảy tốt nhất và dồi dào nhất”, Wolfgang Amadeus Mozart nói.

Hầu hết những con người vĩ đại này đều thể dục bằng cách đi dạo và nhìn chung đều… lười thể dục. John Milton đi dạo trong vườn từ 1-4g chiều. Haruki dạo từ 12g đến 1g trưa. Nhà văn Nhật Bản nói: “Tôi không thay đổi thói quen mỗi ngày. Sự lặp lại đó như một thuật thôi miên. Tôi thôi miên bản thân mình để đạt được một trạng thái sâu sắc hơn về tâm trí”.

Còn Immanuel Kant lại đi dạo 3-4g chiều. Kurt Vonnegut di dạo và bơi từ 10 đến 11g 30 sáng. Nếu Victor Hugo tập thể dục nặng từ 1-3g chiều thì Charles Dickens đi dạo quanh London từ 2-5g chiều, có lẽ vì thế mà ông thu được vào mắt nhiều cảnh sinh hoạt ở thành phố này và đưa vào tác phẩm. Ông từng nói: “Tôi đã không bao giờ có thể làm những gì tôi đã làm mà không có thói quen đúng giờ, trật tự, và sự siêng năng, không có sự quyết tâm để tập trung bản thân mình vào một việc tại thời điểm đó”.

Thời gian họ dành cho thư giãn và uống ăn gần tương đương với thời gian làm việc. Các nghệ sĩ, nhà văn vĩ đại đều tập trung sáng tạo vào đêm khuya và sáng. Buổi chiều một số họ dùng để giải quyết công việc tại văn phòng (nếu có) hay làm việc thêm một vài giờ, sau đó dành thời gian cho gia đình, gặp bạn bè, đọc sách, nghe nhạc, nấu ăn.

Riêng Mary Flannery O’connor dành 12g trưa tới 8g tối để chăm sóc chim, tiếp khách, vẽ và các thú vui. Bà chỉ làm việc từ 9 đến 12g trưa. Picasso chỉ dành có 5 giờ một ngày cho việc ăn và gặp bạn bè, nghỉ ngơi, còn lại ông chỉ vẽ và ngủ.

Gustave Flaubert còn “ki bo” hơn, ông chỉ dành có 3 giờ một ngày cho việc ăn, chăm sóc mẹ. Họ hầu hết dành thời gian nhiều cho sáng tạo, trừ một vài người lại làm việc hàng ngày và ngủ, nghỉ ngơi nhiều hơn sáng tạo.

Hầu hết các nhân vật sáng tạo vĩ đạo đều ngủ ít. Vì thế, nếu bạn muốn thành công, việc đầu tiên có lẽ đừng ngủ quá nhiều.
Theo Doanh Nhân Sài Gòn